Thế nhưng, bao chuyện ngoài kia chỉ chạm đến trái tim tôi một cách mơ hồ, cho đến khi bệnh tật tìm đến, với chính những người tôi yêu thương…
Mọi chuyện bắt đầu với chú T, người cực kỳ thân thiết nhất tôi.
Chú là một người chăm chỉ, thành đạt điển hình.
Ở tuổi U40, chú có mọi thứ – một vợ, hai con, ba tầng, bốn bánh…
Nhưng rồi một ngày, chú bỗng chóng mặt, ngồi sụp xuống khi đang đi dạo bên hồ…
Gia đình hoảng hốt đưa chú vào viện.
Kết quả: Chú bị nhồi máu cơ tim STEMI, cấp nguy hiểm nhất, mà trước đó không hề có dấu hiệu gì.
Bác sĩ nói:
“Giờ anh phải đặt stent tim rất tốn kém, và sẽ phải luôn cẩn thận với cơn đột quỵ bất ngờ”.
Nhưng nếu phát hiện sớm hơn, chỉ cần thay đổi chế độ ăn, tập thể dục và dùng thuốc nhẹ là khỏi hoàn toàn!”
Nghe xong cả nhà như chết lặng…
Chú T – người từng dắt tôi qua hết tuổi thơ – giờ lại nằm đó, trên giường bệnh, với khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt trũng sâu, hơi thở yếu ớt, đến mức chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ để cuốn đi…
Sự kiện chú T đã dẫn tôi đến một quyết định ‘điên rồ‘, mà lát bạn sẽ biết…